Home Seo Những mẩu truyện thú vị tâm linh – Tác Giả ArterNis

Những mẩu truyện thú vị tâm linh – Tác Giả ArterNis

Câu chuyện thứ 8:
Quả báo

Câu chuyện này diễn ra cách đây cũng hơn chục năm. Dấu hiệu tâm linh không rõ ràng, nhưng cũng có những sự trùng hợp thú vị.

Nói về thời này tầm năm 2003 v..v.. thì lúc này kinh tế mở nên cũng thoáng đãng. Gia đình tôi thì cũng là dân làm ăn khá giả ở đất SG này. Khi đó có số vốn nhàn rỗi và hệ thống bank ko mấy phát triển lắm. Nên việc để dành tiền bạc hay mở tiết kiệm là 1 điều tương đối hiếm hoi. .

Tôi cũng như cơ số dân làm ăn khác thì có vốn sẽ cho chạy nhiều đầu làm ăn, đầu tư nhiều kênh nhỏ có, to có. Tuy nhiên đây cũng là 1 trong những pha thiệt hại khá lớn của gia đình thời bấy giờ.

Mẹ tôi làm ăn và quyết định góp vốn vs 1 người bạn hàng để mở sạp buôn bán ở chợ. Số tiền đầu tư, thuê lâu dài sạp đó tính ra cũng ngót nghét 250tr (khoảng 60~70 cây vàng thời bấy giờ, vì vàng lúc đó chưa tới 5tr/cây. Khéo lắm chỉ hơn 4tr một chút)

Dĩ nhiên vs 1 gia đình khá giả như nhà tôi thì chuyện vốn do bên phía gia đình tôi chi, còn bà bạn hàng của mẹ tôi thì lo việc buôn bán, chọn hàng và điều phối. Tuy nhiên sai lầm cũng là đây. Chọn sai người để giao niềm tin mất rồi. Con khốn này (tôi xin phép gọi vậy) nó ko lo làm ăn, mà ôm tiền của gia đình tôi rồi phù phép ra nhiều mối. Hàng đầu tư thì nó bán đổ bán tháo để gom tiền lẻ về nhanh nhất. Sau đó nó ôm tiền xong bùng nợ bỏ trốn về nhà.

Nhưng phía gia đình tôi vẫn lùng ra đc nhà cửa và gia đình nó đang sống. Cũng tha thiết kêu gọi tình cảm trả nợ trước đã chứ ko làm dữ lên. Nó và thằng chồng hứa sẽ bán nhà trả nợ. Ok, fine. No prolem.

Tuy nhiên sau khi bán nhà thì nó cùng thằng chồng vs 2 đứa con của nó làm tôi và mẹ thất vọng tiếp. Bán đổ bán tháo căn nhà xong ôm tiền trốn tiếp. Đéo hiểu sao chúng nó có thể chọn con đường đó , cứ bán đc giá căn nhà rồi trả nợ cho nhà tôi cũng đc vì có ai hối thúc đâu , nhưng thích chọn kiểu bẩn thỉu cơ

Tôi và mẹ vẫn lùng sục đc địa chỉ. Lúc này tụi nó dọn về 1 căn phòng cho thuê trong hẻm của con đường Trần Phú Q5. Đến nơi nhà nó chui rúc trong 1 căn hộ tối tăm, cửa đóng then cài nhằm che mắt thiên hạ. Lúc tôi và mẹ đến thì sợ sệt, hứa hẹn. Thề thốt đủ điều. Nhưng chắc sau cú lừa lần 2 này thì tôi vs mẹ biết chúng nó muốn ko trả thì suốt đời chúng nó cũng ko trả. Dù kế bên nhà ay hang cùng ngỏ hẻm.

Mẹ tôi lúc đó nói như vầy. “Tôi ko chửi rủa, ko mạt sát chị lần nào. Nhà tôi cũng thoải mái, ko ép người vào đường cùng bao giờ, nhưng tính tình chị khốn nạn quá. Chị lấy của tôi những gì, nợ tôi những gì, tôi ko đòi nữa. Tôi xem của cải của tôi chị giữ đc bao lâu. Tạm biệt chị tôi về”

Lúc này nó gọi thằng chồng ra nói chuyện. 2 VC thề thốt đủ điều, như kiểu vô tôi, sao nói nặng vậy. “Tôi ko lừa đảo ai gì hết, từ từ tôi trả.” Và có 1 câu như thế này “Nếu tôi ko trả cho chị thì trời chu dất diệt cả gia đình tôi. Cả gia đình tồi ăn kứt hết ko nhìn mặt đc ai”

Mẹ tôi bảo: “Đừng thề vs tôi, mắc công trúng giờ linh tôi mang tội. Tôi ko đòi, tôi về”

Còn nói thêm về thằng chồng thì đúng là ông bà ta có câu “Nồi nào úp vung nấy, biết vợ sai vẫn bênh chằm chặp vs mong mỏi nuốt tiền của người khác”. Đàn ông mà ở thế yếu sẵn sàng quỳ xuống liếm chân ng khác như 1 con súc sanh đều giả

Nhưng mà…….. Tôi ko ngờ lời thề nó linh ứng nhanh như vậy, nghiệp chướng quả báo đến như vũ bão.

Chưa đầy 1 tuần sau thì tôi nghe tin chồng nó bị tai nạn chấn thương sọ não. Đang phải cấp cứu trong chợ rẫy. Mà nghe bà con xung quanh kể lại càng thấy lạ lùng. Thằng chồng đang ngồi trước nhà trong con hẻm. Tự nhiên có thằng cha say rượu tuốt ngoài mặt đường lộ lạc tay lái, phi lên lề, xong tọt vào hẻm. Bao nhiêu người đừng trong hẻm ko trúng ai. Mà phang trúng cha nội này đang ngồi cuối hẻm

Thằng khốn chỉ kịp mở mồm vài câu “Sau mày tông tao” rồi lịm đi luôn và đc đưa vào Chợ Rẫy
Chưa hết, vào đây chi phí điều trị mổ não tốn tiền khủng khiếp. Bao nhiêu tiền bạc con mịe kia giật của gia đình tôi và cả tiền nó bán nhà đều chi hết vào viện phí, thuốc thang cho thằng chồng. Khéo điều muốn mượn thêm nhưng đéo ai cho vay

Nằm viện đc khoảng 1 tháng thì may mắn thằng chồng hôn mê cũng tỉnh lại, đi đứng ăn nói cũng bình thường.
Nhưng bác sĩ chưa cho về, bảo ở lại vài ngày kiểm tra. Đc thêm 1 tuần nửa, bác sĩ kí giấy xuất viện cho về. 2 VC thui thủi ra cửa bệnh viện thì tự nhiên thằng chồng gục xuống rồi đi luôn coi như chạy chữa bao nhiêu trong thời gian qua thất bại hết.

Coi như từ lúc 2VC chúng nó thề độc rồi lụn bại chỉ hơn 1 tháng có chút xíu

Riêng phần ông say rượu thì có thuốc thang ít và hứa sẽ nuôi thằng con lớn ăn học đến năm 18t. Nhưng nó học ất ơ giữa đường đứt gánh, ra tụ tập bạn bè hút chích rồi bị tóm vào khám. Thằng em trai cũng theo bước thằng anh nó, nhưng chơi chích quá liều sốc thuốc rồi đi luôn.

Giờ tôi cũng ko rõ con mịe đó phiêu dạt về đâu. Còn sống hay đã chết. Tiền thì mất chứ cũng chả lấy lại đc. Nhưng thâm thía hiểu ra, có những thứ năm ngoài hiểu biết của chúng ta. Sống ko có đức sẽ trả giá theo 1 cách nào đó dù nhanh hay chậm.

Còn quả của ta gieo sẽ gặt vào sau này. Càng tinh tướng, bố đời, càng chà đạp lên thì nó đến càng nhanh

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x