Nội dung truyện
Trước khi viết câu chuyện này, tôi xin phép gửi lời cảm ơn tới Hải, bác Quất, cảm ơn vì họ đã đồng ý để tôi đưa một phần ký ức đến với quý bạn đọc.
Gia lâm, một buổi chiều mưa buồn, tôi lặng lẽ ngắm nhìn sự thay đổi của vạn vật. Đã hơn bảy năm trôi qua, tôi tưởng như mình không còn nhớ chút gì về chuyện của Hải. Nhưng thật khó diễn tả, những hình ảnh xưa cũ ấy cứ mãi lặp đi lặp lại trong đầu của tôi.
Năm 2016, tôi có chuyến công tác đầu đời ở Thái Bình. Thật may mắn, người đồng nghiệp hỗ trợ công việc cho tôi ở địa phương lại là một thanh niên giỏi chuyên môn, nhiệt tình và vô cùng khéo léo, ấy chính là Hải. Lần đầu gặp gỡ, tôi rất ấn tượng với Hải, cậu ta luôn giữ vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt. Sự niềm nở của Hải làm tôi thấy chuyến công tác trở nên vô cùng thoải mái. Vì thời điểm đầu không có tiền, Hải cho tôi ở nhờ nhà của cậu ấy. Cuộc sống ở tỉnh lẻ thật đơn giản, với mức lương trên hai mươi triệu, tôi cứ nghĩ Hải sẽ có một căn nhà đầy tiện nghi. Nhưng không, cậu ta giản dị đến mức chẳng thèm mua giường, chỉ trải chiếu ra nền đất rồi đặt đệm lên để ngủ rồi gọi đó là giường, quần áo cũng giặt bằng tay, ghế và bàn làm việc đều là cậu ta tự đi xin gỗ về đóng lấy. Đơn giản là vậy, nhưng mọi thứ trong nhà của Hải đều được sắp đặt gọn gàng, ngăn nắp. Bất ngờ, tôi hỏi Hải rằng, tại sao giữa cái thời buổi hiện đại, cậu ta lại chọn cho bản thân cách sống như vậy. Hải chỉ cười, cậu ta nói nếu như tôi làm việc ở Thái Bình trên một năm, tự tôi sẽ hiểu.
Những ngày tháng đầu, công việc của tôi vô cùng thuận lợi, anh giám đốc chi nhánh ở Thái Bình đề nghị sẽ hỗ trợ thuê cho tôi một căn nhà. Nhưng vốn không thích sự tĩnh lặng và đơn độc, tôi đã từ chối. Anh giám đốc cũng nói thêm rằng, gia đình Hải có nhiều điều lạ, cứ ở thêm một thời gian, nếu thấy có gì bất thường hay không thoải mái thì cứ nói, anh ấy sẽ hỗ trợ đưa tôi đến chỗ khác để ở.